Tất nhiên trong lòng Mục Băng Oánh cũng rất vui vẻ, thế nhưng giữa trưa đã hồi hộp một hồi, lúc này lại nghe được đáp án chính xác cũng sẽ không vui mừng đến nỗi quá lố: “Tiên sinh, điều kiện như anh ấy, cháu biết cháu đốt đèn lồng cũng tìm không ra, thế nhưng ngày hôm đó đi tìm ông, lời ông nói cháu nhớ không quá rõ, anh ấy lại đột nhiên tới cửa, làm cháu trở tay không kịp. Đến bây giờ cháu vẫn chưa hiểu rõ lắm về tình huống của anh ấy...
“Đúng vậy, tiên sinh, vừa nãy chúng tôi cũng chỉ hỏi qua loa, không có mặt mũi theo hỏi cặn kẽ. Đổng Quế Hồng đặt miếng dưa vừa ăn một nửa lại trên bàn: “Tính cách thật sự của cậu ấy có giống như những gì được biểu hiện trong ngày hôm nay không? Tình huống trong nhà như thế nào cha mẹ làm gì, ở quân đội có chức vị như thế nào, sau khi kết hôn thì sống ở đâu? Tôi vẫn chưa biết rõ cho lắm, còn phiền tiên sinh nói cho chúng tôi biết.
Mục Đức Hậu nói tiếp: “Mặt khác đều là thứ yếu, chủ yếu là về mặt tính cách, nhân phẩm.
“Tôi hiểu được, người bình thường đi xem mắt, vì để có thể làm đối phương xem trọng đương nhiên là muốn dùng hết khả năng biểu hiện ra những mặt tốt nhất của mình. Thẩm Thông cười nói: “Cái khác không nói, cậu có thể xuất hiện ở chỗ này đã chứng minh nhân phẩm của hắn.
Người nhà họ Mục gật gật đầu, đều rất tán thành điểm này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây