Cô nhớ tới buổi chiều dải lụa xanh phấp phới đó, ước chừng cũng là giờ này, trong thế giới sẽ bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào, mọc ra đôi cánh tự do, làm việc bí mật mà mặc sức.
“Mát hơn tí chưa?
Cố Trường Dật một mực bế Mục Băng Oánh chạy nhanh như bay, hít thở cũng không hề có thay đổi, bước chân không có bất cứ dấu vết chậm chạp nào.
“Mát mẻ. Mục Băng oánh dùng tay áo lau sạch sẽ mồ hôi hột sót lại trên mép tóc cho anh: “Anh mệt không? Không cần chạy nữa, đừng khiến anh mệt say nắng đấy.
“Trường Dật, đây là sao thế?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây