Khi Mục Băng Oánh lấy một ít kem dưỡng da và phấn phủ, Cố Trường Dật lại lấy một bình nhỏ màu tím quen thuộc đem qua đây.
“Tóc anh ngắn quá, không dùng được, thêm nữa, anh là đàn ông trai tráng thơm nức mũi thì còn ra dạng gì, vẫn nên cho em dùng.
Mục Băng Oánh trừng mắt nhìn anh, rồi nhận lấy, để lên mũi ngửi ngửi, hương thơm quả thật mạnh hơn phấn phủ, thơm hơn rất nhiều, dự tính ngày mai khi chải tóc sẽ dùng đến, trong lòng vui vẻ, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài quá rõ ràng, sợ sẽ thêm lí do cho anh tiêu tiền bừa: “Anh đừng có mua bừa mấy món đồ đắt tiền nữa.
“Đúng rồi.
Nhắc đến chuyện này, Cố Trường Dật mới phát hiện mình quên mất một thứ rất quan trọng,đi đến bên cạnh bàn sách, mở ngăn kéo, lấy chìa khóa, mở ngăn tủ bên trái, lấy ra một chiếc hộp sắt, giơ tay vẫy vợ nói: “Nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây