Cố Trường Dật dán chặt lấy vợ, dang tay ra ôm cô vào lòng: “Mệt mỏi mấy ngày rồi, tối nay chúng ta học đến đây, chúng ta phải đi từng bước một, không thể một lúc dồn hết được.
Mục Băng Oánh nghe thấy thế, lúc này tấm lưng căng thẳng mới thả lỏng, cô nằm thoải mái trong vòng tay anh mà không hề dứt ra.
Anh đã cho cô thời gian và không gian rồi, tất nhiên cô cũng không thể giậm chân tại chỗ, thậm chí lại lùi về phía sau, tất nhiên cũng nhanh chóng làm quen anh, tiến gần hơn về phía anh.
Cố Trường Dật nhìn người trong lòng đã trở nên thoải mái ngoan ngoãn, anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, lặng lẽ mỉm cười.
Mục Băng Oánh do dự một chút, ngẩng đầu hôn lên cằm anh, định hôn lên môi anh, nhưng hai người nằm quá cao, vừa ngẩng đầu đã đập vào đầu giường, Không còn chỗ để nhích lên, cô hôn xong cúi đầu xuống, kéo chăn quanh người, đắp lên bụng anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây