“Nếu không có, thì em không đỏ mặt vậy đâu, nói rõ là em đang nghĩ. Cố Trường Dật sờ cằm cô. Mục Băng Oánh vỗ bộp một tiếng vào tay anh.
Cô đánh xong, nghe thấy tiếng đã hối hận, nếu không đánh thì Tiểu Trần trước mặt sẽ không cảm thấy gì cả, vừa đánh đã để cậu ta biết bọn họ ở đằng sau chắc chắn không làm chuyện gì tốt đẹp, mấu chốt là đánh rồi, nhưng tay cũng không đánh trúng tay anh, thế này càng tức hơn.
Mục Bảo Oánh trừng mắt nhìn anh, muốn nghiêng đầu, nhưng lại bị anh nhẹ nhàng đẩy ra: “Anh đứng đến đây.
“Em nói gì thế, anh là người chính trực đó nhé. Cố Trường Dật nhìn chằm vào ánh mắt đang nhìn về phía trước của cô, trông thấy cô gấp gáp, duỗi tay đẩy loạn lồng ngực mình, giống như dốc hết sức lực, cũng không đẩy anh ra nổi, gương mặt trở nên lo lắng lại xuất hiện vài tia ửng đỏ, anh không nhịn được phá lên cười, lấy một vật nhỏ hình ống ra khỏi túi: “Anh nói rồi, đầu óc em đang suy nghĩ bậy bạ.
Mục Băng Oánh nhìn đồ vật anh lấy ra trong tay: “Đây là cái gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây