Người ngã xuống, Lý Đại Hắc khập khiễng lao tới: “Bí thư chi bộ, tôi không đi, tôi sinh là người Thôn Mục Khê, chết là quỷ Thôn Mục Khê, cha mẹ tôi đều chôn ở sau núi, tôi không biết chuyện này của bà ta, không biết bà ta là một con yêu tinh hại người, tôi muốn ly hôn với bà ta! Để bà ta và người nhà của bà ta cút ra khỏi Thôn Mục Khê!
Nghe thấy người đã cùng đi qua vài thập niên vô tình vô nghĩa như vậy, lỗ mũi Hồ Diễm Thu sắp phun ra lửa, liều mạng cắn chặt răng, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.
Hiện tại chỉ có giả chết, còn có thể tạm thời tồn tại, nếu là bà ta trợn mắt, nói không chừng thật sự sẽ bị chọc tức chết.
Hôm nay đồ ăn tiệc cưới phong phú hơn hẳn mười mấy năm trước, đừng nói chỉ là một chuyện xấu kia, dù cho trời sập xuống, bọn họ cũng sẽ một tay chống trời, một tay cầm chiếc đũa ăn hết đồ ăn.
Cho nên Bí thư chi bộ thôn tìm mấy người phụ nữ, nâng Hồ Diễm Thu đi, lại tìm mấy thanh niên tuổi trẻ đuổi người nhà mẹ đẻ của Hồ Diễm Thu đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây