Nghe những chữ bị nhấn mạnh lặp lại, Hồ Diễm Thu vung tay mắng: “Liên quan gì tới mày, cút ngay!
“Mẹ nó, muốn cút cũng là cô cút, đây là chính là Thôn Mục Gia! Lửa giận vừa vơi của Mục Cương lại tới: “Để tên thọt Lý ở lại là thương anh, cô tính là thứ chó má gì! Nếu cô mà là loại bò giường người ta, tức chết cha ruột, đêm nay phải để cô cút ra khỏi Thôn Mục Khê!
Hồ Diễm Thu cắn chặt răng, không dám cãi lại, oán hận nhìn về phía đám người nhà ở bên cạnh không biết chạy ra từ nơi nào, vừa tới đã vạch trần bà ta, hủy hoại thanh danh của bà ta: “Cậu nói bậy gì đó, rõ ràng là các người tới nông trường không chăm sóc cha tôi được, đừng úp hết nồi lên đầu tôi.
“Bốp ——
Bà già vung tay cho Hồ Diễm Thu một bạt tai, chửi ầm lên: “Không phải mày thì là ai! Cha mày thích Đức Hậu nhất, mày không biết? Mày lại càng muốn cùng tên quỷ tây kia, cả ngày chỉ muốn ngồi thuyền rời đi, kết quả bị người ta chơi nát, mày chạy, mày nhớ tới Đức Hậu, người ta thành thật nhưng cũng không phải thằng ngốc, sẽ gánh nồi hộ mày sao? Vì không muốn xuống nông trường cùng bọn tao, ngay cả giường của thằng què mày cũng nguyện ý bò, sao tao lại sinh ra một cái thứ hạ tiện như mày chứ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây