Mục Băng Oánh càng thấy nhột, hai vai nhún lên muốn trốn đi nhưng ngón tay cái của anh lại di chuyển lên cánh môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đối đãi với cánh hoa vừa hé nở, chỉ sợ để lại dấu vết trên cánh hoa nên động tác vô cùng dịu dàng và nhẹ nhàng, dịu dàng đến nỗi thần kinh cô căng cứng, da đầu không kìm được mà tê liệt.
Cô thật sự muốn anh đột nhiên tiến tới còn hơn là chậm rãi như vậy.
Cố Trường Dật tiến lại gần hơn, hơi thở gần như phà vào trong tai cô: “Có giữ lời hay không?
Mục Băng Oánh muốn nói anh nhanh một chút, nhưng lại không biết anh muốn làm gì, nhanh ra làm sao. Chỉ sợ khi mở miệng thì ngón tay anh sẽ cho vào bên trong, cô gật đầu quay cuồng, ý nói đồng ý.
Cố Trường Dật dán chặt bên tai cô khẽ cười, tiếng cười men theo lỗ tai trượt vào tim cô, trái tim trở nên tê dại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây