“Sau này bất luận gặp phải chuyện gì, anh hy vọng em có thể ỷ lại vào anh. Cố Trường Dật sờ mái tóc cô: “Ban nãy khi nghe chuyện em dẫn người đến đập nhà thờ tổ, anh rất lo lắng. Suốt chặng đường đi anh không nhịn được mà suy nghĩ về kết quả xấu nhất, càng nghĩ càng cảm thây sợ hãi, nhưng lại vui mừng. Anh biết em là một người rất độc lập, em có thể tự do làm những chuyện mình muốn, nhưng cũng đừng quên dựa dẫm vào anh. Chỉ cần em muốn dựa về sau, hãy cứ dựa, không cần phải lo mình sẽ bị ngã, anh nhất định ở phía sau em, sẽ luôn ở đó.
Mục Băng Oánh nhìn anh, cô muốn gật đầu nhưng lại không làm thế: “Tuy chúng ta đã kết hôn, nhưng với em, chúng ta chỉ mới quen biết nhau chưa bao lâu, em còn chưa quen thuộc hoàn toàn. Vả lại, em không muốn chuyện bên nhà em làm phiền đến anh. Là chuyện em nắm chắc thì em mới làm.
“Anh biết, anh hiểu. Cố Trường Dật nắm tay cô để bên môi, thơm lên mu bàn tay: “Em không cần chia ranh giới giữa chúng ta, em chính là anh, chuyện nhà em cũng là chuyện của anh, không cần lo lắng sẽ làm phiền đến anh, không ai lại đi chê phiền phức của bản thân cả. Anh biết em cần thời gian, nhưng bắt đầu từ bây giờ em phải đi thử, đi làm quen với việc ỷ lại vào anh, nếu không anh sẽ cảm thấy cảm giác tồn tại của bản thân rất thấp.
Lúc nãy nghe thấy cô và người khác cùng nhau đi đập nhà thờ tổ, anh xém đã không nắm vững vô lăng rồi. Người trong thôn xem trọng nhà thờ tổ như vậy, nếu bọn họ kết hợp lại vây chặn cô, để cô không truyền được tin tức ra ngoài…Nếu không phải cô nói hăng say, người vẫn còn yên ổn ngồi ở đây, anh thật sự không biết mình sẽ trở thành thế nào nữa.
Lại nghe thấy chuyện cô và đám người bí thư chi bộ đấu trí đấu mưu với người của công xã nhân dân, vả lại còn thắng, anh thật sự toát mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây