Đợi khi Mục Viêm biến mất, Cố Trường Dật bỗng nhiên quay đầu, Mục Băng Oánh đưa tay che lại theo bản năng: “Anh lại muốn làm gì đó?
“Em sợ anh làm gì thế à? Trong mắt Cố Trường Dật xuất hiện nụ cười xấu xa quen thuộc: “Anh chỉ muốn hỏi em, ban nãy em bảo anh sau này khi có người phải quỷ củ chút là anh quy củ ngay rồi. Có phải anh biểu hiện rất tốt, rất nghe lời không?
Mục Băng Oánh thở phào nhẹ nhõm, bỏ cánh tay chắn trước mặt xuống, gật đầu: “Đúng vậy.
Cố Trường Dật tiến nhanh đến hôn lên đôi môi cô, đợi khi nhìn thấy đôi mắt mở to của cô, cánh tay lại muốn nhấc lên thì anh lập tức lùi ra sau, đắc ý nói: “Phần thưởng.
Mục Băng Oánh bịt chặt miệng, trong đầu còn đang nghĩ đến cảm giác đụng chạm ban nãy, so với mềm mại thì cảm giác mát lạnh kia rõ ràng hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây