“Con suy nghĩ cho mẹ như thế mà mẹ lại không quan tâm đến mong muốn của con, mẹ thật là hồ đồ. Trạch Khiết Ngọc lấy khăn tay lau nước mắt: “Nhưng nếu, nếu như sau này Băng Oánh thật sự di truyền bệnh cho đứa trẻ thì phải làm sao?
“Vốn dĩ cũng chẳng phải bệnh nghiêm trọng gì, vả lại tỷ lệ di truyền cũng rất nhỏ, không phải một trăm phần trăm sẽ bị.
Cố Trường Dật đứng dậy: “Con có việc về trước đây, ba giữ mất giấy chứng nhận kết hôn của con. Con đã nói với thôn Mục Khê rồi, ba ngày sau sẽ về, mẹ tự tính đi.
“Mẹ đi tìm ba con? Vai Trạch Khiết Ngọc co rúm lại, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt con trai, nhớ đến những ấm ức anh phải chịu vì mình, bà ấy lập tức nói: “Bây giờ mẹ sẽ đi tìm ông ấy!
Cố Trường Dật đưa tay vỗ vai bà ấy: “Mẹ vất vả rồi, nhớ gọi thêm chú Nguỵ đi cùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây