Ánh mắt Trạch Khiết Ngọc oán hận nhìn con trai: “Trường Dật, ban nãy sao con lại như vậy với dì Thẩm thế.
Đột nhiên Cố Trường Dật cười lạnh: “Chuyện mẹ nên quan tâm thì mẹ không quan tâm, chuyện không cần thì mẹ quản không sót cái nào.
“Trường Dật, những cô gái đều rất ưu tú, mỗi người đều rất khoẻ mạnh, không chút vấn đề. Trạch Khiết Ngọc ngó lơ sự chế giễu của con trai, lấy ảnh ra: “Con lấy một người con gái như vậy mẹ mới thật sự yên tâm được.
“Được thôi. Cố Trường Dật nghiêng người, đổ nước trà lên tấm ảnh: “Vậy con sẽ tìm con gái của phó tư lệnh Hồ, lúc nhỏ người cô ta ghét nhất là mẹ, lấy về chắc chắn sẽ không tôn trọng mẹ, lại xúi giục con. Sau này cho dù mẹ có đến quân khi con cũng sẽ không gặp mẹ nữa, cũng không thể đến nhà lớn. Cứ thế sinh con dù là khoẻ mạnh hay ốm yếu, mẹ cũng không nhìn thấy được. Đúng lúc mẹ có thể nhân cơ hội này, hoàn toàn yên tâm rồi. Còn nữa, duyên phận mẹ con của chúng ta có lẽ cũng chỉ đến đây mà thôi.
“Trường Dật! Trạch Khiết Ngọc mở to đôi mắt, bà không dám tin, những giọt nước mắt trực trào ra: “Con đang nói gì thế!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây