Mục Băng Oánh giống như bị đông cứng, ngơ ngẩn nhìn mấy cây mạ, màu đỏ lan đến sau tai nhuộm đỏ cả một vùng sau gáy.
Cố Trường Dật chăm chú nhìn từng nơi đang đỏ lên, ánh mắt dần tối lại, anh đưa tay ra xoa xoa lòng bàn tay ở nơi mà cô không nhìn thấy sau đó cầm lấy tóc cô.
Mục Băng Oánh giật mình tỉnh lại: “Anh, anh lại muốn làm gì?
Cố Trường Dật nâng niu tóc cô trong lòng bàn tay: “Tết như thế nào?
Phải mất đến ba bốn giây thì Mục Băng Oánh mới hiểu được lời anh nói, vội vàng giành lại lọn tóc từ trong tay anh: “Để em tự làm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây