Cố Trường Dật kéo cây trúc về phía trước: “Em xem đi, anh nói cho em biết em cũng sẽ không tin, cho nên anh mới không nói.
Lần này, nghi ngờ trong mắt Mục Băng Oánh biến mất, cô hơi tin tưởng lời nói của người đàn ông.
Vừa rồi cô nghĩ đó là bản nhạc mà người đàn ông nghe từ đài phát thanh cho nên mới không nói ra, nhưng nghĩ lại, anh đọc mấy cuốn sách xong cũng kể cho cô nghe, hai người họ bây giờ là “tình bạn cách mạng, cho dù nghe xong, cũng không có gì không thể để nói với cô, có lẽ là thổi ngẫu nhiên, không biết tên.
Nghĩ đến đây, sự ngưỡng mộ đối với anh trong lòng Mục Băng Oánh lại tăng lên mấy lần.
Nếu cảm mà phát, có thể thổi một giai điệu hay như thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây