Mặc dù Mục Băng Oánh cảm thấy không có gì không ổn, nhưng vẫn lùi về phía sau hai bước theo ý anh, dù sao anh cũng đã nói, không động thì có phải lãng phí nước miếng và sự quan tâm của anh không.
Khi một cây tre đổ xuống, cần dùng dao rựa để chặt cành và lá tre, để lại trên núi làm phân bón tự nhiên, tước sạch sẽ mới mang xuống. Mục Băng Oánh nhìn anh bận rộn, cũng không cần cô, vì vậy cô cõng cái sọt đi tới một bên, dùng cái cuốc nhỏ đào cây Mã Thầy(vị thuốc).
Thịt ở nhà chưa đụng tới, cây Mã Thầy mọc um tùm trên núi, bây giờ non nhất, thích hợp nhất để làm nhân bánh, cô định hái về làm sủi cảo với cây Mã Thầy.
Một người chặt tre, một người đào rau rừng, hai người đều bận việc của mình, không quấy rầy nhau, nhưng thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn nhau xem có cần giúp đỡ hay không.
Mục Băng Oánh hái được một nửa sọt cây Mã Thầy, mới phát hiện ra cô gần như đã ra khỏi rừng trúc hoang dã.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây