Bỗng nhiên Cố Ngưng xuất hiện trước cửa sân sau, cô bé đang cầm một lon sữa trên tay để uống, gò má trắng nõn, miệng nhỏ hồng hào, trong đôi mắt đen láy ngập tràn sự tò mò, người tuyết nhỏ vốn nên là người gặp người yêu, nhưng hai bím tóc rối bời, toát lên tính tình không phải ngoan ngoãn đợi người ta bế của cô bé.
“Con lại chạy đi đâu chơi hả? Bước chân của Mục Băng Oánh vừa động đậy, thì Cố Ngưng bế sữa bò rút chân chạy về phía sau: “Con chỉ về đây để lấy sữa thôi, phải tiếp tục đi theo huấn luyện viên tập luyện, sớm ngày lấy quán quân đại hội Olympic, giành vinh quang cho quốc gia.
“Với dáng vẻ chơi đùa của con, còn giành vinh quang cho quốc gia ư.
Mục Băng Oánh căn bản không có đuổi theo cô bé, đứa con này y chang ba và anh trai của cô bé, bẩm sinh có sức mạnh, khi cô bé năm sáu tuổi thì cô đã không thể đuổi kịp cô bé, cho dù đuổi được, cô cũng đã mệt mỏi tột cùng, sớm đã làm biếng tốn hơi sức nữa.
Mỗi lần Cố Trường Dật thấy hai mẹ con “Tương tác đều bật cười không dứt, có Cố Úy Dương, vì từ nhỏ thì con trai đã rất ngoan, vợ không có thay đổi gì, từ khi có thêm con gái, thi thoảng vợ cũng sẽ biến thành “Sư tử Hà Đông, nhưng điều này không trách vợ, thật sự là con gái khiến người ta đau đầu quá, lại vô cùng được các bề trên cưng chiều, mỗi lần nghỉ phép xong trở về đảo, mức độ đau đầu bèn phải lên thêm mấy cấp bậc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây