“Đương nhiên. Phó Minh Tâm không có bất cứ sự chần chừ nào: “Thím, thím biết mà, trải qua duyệt binh quốc khánh lần này, thì cháu sẽ nâng lên làm chính ủy đoàn rồi, tới khi đó có lẽ sự việc sẽ nhiều hơn, không nhất định là xuất phát vào ngày đông chí, sẽ đến đó sau mười ngày hoặc trước mười ngày đông chí.
Vừa rồi Lý Phi Bạch đã có nói, thật ra người thăng tiến nhanh nhất là Phó Minh Tâm, trong lòng Mục Băng Oánh hiểu rõ: “Minh Tâm, ba mẹ Mục Huy bảo thím chuyển lời cho cháu, nhìn về phía trước, tìm một đồng chí tốt kề cạnh, đừng nhớ về Mục Huy nữa, không thể để cháu cô đơn lẻ loi cả đời.
Phó Minh Tâm đặt ly nước lên trên bếp, khuôn mặt của cô ấy nở nụ cười nghiêm túc: “Là cô đơn, nhưng không lẻ loi, không hề bơ vơ đâu, mục tiêu duy nhất trong cuộc đời này của cháu, chính là phải mang theo tư tưởng của Mục Huy tiến bước, đi hoàn thành sự việc mà chúng cháu đều muốn hoàn thành, cháu không bận tâm một đời dài như thế nào, chỉ cần vẫn luôn bước đi trên con đường hướng tới mục tiêu, thì thỏa mãn lắm rồi.
Mục Băng Oánh nhịn lại nỗi chua xót giữa cổ họng: “Không có dự tính khác à?
Phó Minh Tâm mỉm cười lắc đầu: “Không có.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây