“Buổi chiều lúc lựa thịt ra, mẹ đã tính sơ qua, ngoại trừ nhà mình ăn, cho Quyên Tử mang về nhà mẹ, vẫn còn thừa ra ba mươi cân thịt heo, hợp tác xã cung – tiêu bán tám hào một cân, chúng ta không cần phiếu thịt, có thể bán được một đồng một cân, ba mươi cân là ba mươi đồng.
“Còn những bánh ngọt đào, gạo, bột mì, đường trắng, đường đỏ này, không cần phiếu, họ cũng sẽ tranh nhau mua, gom góp lại có thể bán được năm sáu mươi đồng, chúng ta bỏ ra một trăm nữa thì của hồi môn của Oánh Oánh cũng tương đối.
“Mẹ, không được đâu, đây là đầu cơ trục lợi đấy. Trong lòng Mục Băng Oánh rất cảm động, nhưng vẫn không thể để gia đình tiêu số tiền: “Nhà chúng ta vừa xảy ra mâu thuẫn với bác Ba, ngộ nhỡ ông ấy lấy chuyện đầu cơ trục lợi này để uy hiếp vào gia phả, mà cho dù không uy hiếp chuyện này thì bị người khác biết được, chắc chắn sẽ đi báo cáo chúng ta.
Người khác này là ai, mọi người trong nhà đều biết. “Điểm này đương nhiên mẹ đã nghĩ đến, con yên tâm đi, mẹ sẽ nói đại khái với họ, cho dù đưa tiền thì tiền này cũng xem như là tiền bỏ thùng cho con, chú thím cho tiền con, mẹ cho lại họ ít thịt và bột đem về, bất cứ ai cũng không thể bắt lỗi được. Đổng Quế Hồng đã chuẩn bị sẵn tiền hồi môn cho con gái, chỉ là lúc này vừa vặn lấy ra mà thôi.
Bản thân bà cũng đến từ thời đại đó, chuyện liên quan đến cả gia đình nhất định sẽ không qua loa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây