"Đó là đương nhiên rồi." Mục Băng Oánh xoay người đối mặt với anh: "Cũng phải khôi phục tổ chức Quốc Khánh Duyệt Binh, cách lần trước đã qua 24 năm, chiếu theo xu thế như vậy, quần chúng nhân dân sẽ không thể sống lại những ngày như trước nữa."
Cố Trường Dật ôm vợ lên, đặt lên ghế đu bên mình, phát hiện hai người không nằm xuống được, liền để cho vợ nằm trên người mình.
Mục Băng Oánh mấy lần nhớ tới, đều bị anh ôm chặt không buông, không nhịn được vỗ vỗ ngực anh: "Đừng làm bậy, lát nữa con trai xuống sẽ nhìn thấy."
"Thằng bé sẽ không xuống đâu." Cố Trường Dật cúi đầu tìm môi cô: "Anh tìm cho thằng bé một quyển bách khoa toàn thư quân sự, cho nó đọc đến 10 giờ, cơ hội hiếm có như vậy, nó không xuống sớm đâu."
Mục Băng Oánh không ngừng tránh né nụ hôn của anh, quan sát bốn phía, phát hiện tuy sân nhà không dùng tường gạch để vây quanh, là dùng hàng rào, nhưng nho đã bò đầy toàn bộ khung gỗ, chắn bên ngoài kín mít, người bên trong làm cái gì, bên ngoài cũng nhìn không thấy được: "Chả trách anh lại to gan như vậy."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây