Mục Băng Oánh vuốt ve khuôn mặt rám nắng của con trai: “Chỉ là khác thôi. Khi còn ở thành phố với em, con trai có một khí chất thư sinh trắng trẻo dịu dàng. Sau khi sống với anh vài năm, bây giờ thằng bé có khí chất của một người lính rồi.
Cố Úy Dương nghe thấy lời nói của mẹ mình, nhóc ngửa mặt lên trời, hất cằm một cách tự hào.
Cố Trường Dật liếc con trai một cái: “Khí chất này không giống anh, nếu không phải học từ bạn cũ, thì là học được từ Mục Viêm.
Mục Băng Oánh khẽ cười một tiếng: “Chuyện của Mục Viêm nhất định phải nghĩ biện pháp kiểm tra.
“Em muốn làm gì, anh sẽ toàn lực phối hợp với em. Cố Trường Dật cũng hơi sốt ruột với chuyện này, dù sao cũng là do anh chọn, không còn trẻ nữa mà vẫn chưa có đối tượng, mỗi khi có nhiệm vụ, cấp trên như anh không tránh khỏi lo lắng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây