Nghe được bốn chữ này, khóe miệng Cố Trường Dật giật giật, thấy chú Ngụy ở đây nên cố không nói gì.
Nhưng một bên Cố Úy Dương đã nhiều ngày không thấy được ba và mẹ, đang tựa trên người mẹ nhìn anh: "Ba ba, miệng ba sao thế?"
Mục Băng Oánh nín cười, một tay ôm đầu con trai, đặt một tay khác lên bàn: "Cảm ơn mẹ, cảm ơn chú Ngụy."
"Đừng khách sáo." Ngụy Chính Kỳ cười nhìn vợ đeo vòng tay lên cổ tay Mục Băng Oánh: "Băng Oánh, những năm cháu đi thủ đô, thật đúng là chân chính học hành thành đạt nha, bộ sách kia của cháu, đều khiến rất nhiều văn nhân thành phố Châu tự hào vì cháu."
"Chúng ta cũng cực kì vì con mà tự hào." Địch Khiết Ngọc cột nút thắt lên vòng tay, nắm lấy tay con dâu cả: "Mẹ thích nhất Oánh Oánh."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây