Điều này khiến cô bỗng nhiên rảnh rỗi, không có nhiều chuyện để làm, mà Mục Băng Oánh đã quen luôn luôn khiêm tốn lập tức cảm thấy có chút không quen, phảng phất trở lại khoảng thời gian cô vừa xuất bản “Nam yến khi còn ở quân khu của thành phố Châu.
Buổi chiều, Mục Băng Oánh đến nhà thầy, nhìn thấy bên hành lang lại chật ních người, có những người không ngừng nhiệt tình chào hỏi cô, đành phải phủ lên nụ cười mỉm xấu hổ mà không mất đi lễ phép cùng người gật đầu đáp lại, bước chân càng bước nhanh chóng, không dừng thể lại một giây, nếu không sẽ không đi được.
Mục Băng Oánh vội vàng đẩy cửa nhà thầy, cấp tốc quay người đóng lại, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng Quan Phùng Triết cười: "Thời gian qua đi mấy năm, làm tác giả nổi tiếng quen sao?"
"Cho tới bây giờ cũng đều chưa quen được." Mục Băng Oánh nhìn về phía phòng bếp: "Vợ thầy không có ở nhà sao?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây