Mục Băng Oánh trên mặt lộ ra tia phấn khích mơ hồ, quay đầu nhìn về phía Cố Trường Dật: “Anh nói đúng! Các tiền bối không có hoàn thành, tự nhiên muốn từ những hậu bối như chúng ta hoàn thành tiếp, triều đại không ngừng thay đổi, thời gian cũng là vẫn luôn chảy về phía trước, nếu chúng ta không làm, thế hệ tương lai sẽ phải mất rất thời gian đi làm, sự phát triển nền văn minh, đổi mới khoa học kỹ thuật của quốc gia vẫn sẽ lạc hậu hơn người khác, chúng ta nhất định phải hoàn thành trách nhiệm của thế hệ chúng ta, để thế hệ sau dựa trên cơ sở của người đi trước, tiếp tục tiến lên theo hướng tốt hơn.
Cố Trường Dật ôm con trai, kéo ghế dựa dời đến bên cạnh vợ: “Em muốn làm cái gì? Như em nói, đã suy xét xong hết, là cái gì?
Mục Băng Oánh chỉ ngăn tủ cuối giường trong phòng ngủ .
Cố Trường Dật một giây đã hiểu: “Em muốn làm một bộ tập sách văn cổ Minh Thanh?
Mục Băng Oánh lại ngây ngẩn cả người, rất nhanh trên mặt liền xuất hiện khó có thể tin tưởng: “Anh đoán cũng quá chuẩn đi!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây