Sắc mặt của phó tư lệnh Đoạn lại biến đổi, kiềm nén lại khí thế, nhếch môi im lặng ngồi trên ghế sofa.
“Ông Đoạn, tôi nói thẳng, ông kiên trì chuyện này là không đúng, tuy bình thường ông cũng luôn tâng bốc nhà mình đặc thù, nhưng cũng không thể đùn đẩy vinh dự liều mạng nên có của con trai chứ. Phó tư lệnh Hàn không nhịn được nói: “Chín mươi phần trăm trẻ con trong khu tập thể đều đã đi tham gia quân đội, nếu ông thật sự làm như vậy, không phải dựng nên gương mẫu tốt cho mọi người, là khiến những đứa trẻ đó thất vọng đấy.
Phó tư lệnh Đoạn nói: “Lên chiến trường là vì bảo vệ quốc gia, chứ không phải bởi những công trạng kia, nếu thất vọng vì điều này thì nên giải ngũ sớm hơn, không xứng đáng làm quân nhân.
“Ông Đoạn, lời này quá rồi. Cố Xương Ngụy nghiêm mặt lại: “Sự tồn tại của công trạng, có tác dụng hết sức quan trọng với sức chiến đấu của các chiến sĩ, là biểu dương quan trọng đối với các chiến sĩ anh dũng can đảm, dám đánh dám liều, đây là mang tính thần thánh, vẻ vang, không phải ngập tràn tư lợi.
Phó tư lệnh Đoạn biết rằng mình đã nói sai lời, chợt sắc mặt tối sầm lại, biết không thể mở miệng trên ngòi lửa nữa, bèn nhịn lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây