Xác thực mấy vị quân thủ trưởng đang ngồi trong phòng khách dưới lầu, ba chồng từ sau khi chiến tranh bắt đầu thì không còn gặp mặt nữa đã về đây, thậm chí ngay cả chú Ngụy, và các người như ông Phó, chính ủy Triệu đối diện, phó tư lệnh Đoạn, phó tư lệnh Hàn, tham mưu trưởng Đồng, ngoài ra, Phó Cảnh Tiêu, Đoạn Gia Tường, Hàn Thiên Triết, còn có mấy chiến sĩ Tiểu đoàn đặc chiến quen mắt, trông thấy bọn họ đứng ở nơi này, mới biết bối cảnh thật sự của bọn họ.
Mục Băng Oánh vừa muốn quay người rời đi, thì nghe thấy ba chồng gọi cô: “Băng Oánh, vào đây đi.
Cố Trường Dật cũng dùng ánh mắt tỏ ý cô đứng sang bên cạnh anh, Mục Băng Oánh không do dự nữa, bước về phía đó.
“Băng Oánh, các chú đều đã nghe nói về việc cháu ở trên chiến trường. Ngụy Chính Kỳ mỉm cười nói: “Cháu và Phi Dược không phải quân nhân, bằng không chỉ với chuyện các cháu kịp thời giải quyết nội ứng tại bệnh viện hậu phương, và cháu không phân biệt ngày đêm tham dự cứu viện, ít nhất phải lấy một công trạng cấp ba.
Bầu không khí ngột ngạt nghiêm túc, bởi sự xuất hiện của Mục Băng Oánh, cũng vì lời nói của Ngụy Chính Kỳ, dễ nhận thấy thả lỏng hơn không ít, trên mặt của mấy vị quân thủ trưởng đều nở nụ cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây