Trương Uyển muốn giúp bế lấy đứa bé trong lòng của Chi Lỵ, cô ấy lại ôm chặt không buông tay.
“Chi Lỵ, cô có thể tiếp tục ở trên đảo, nơi này mãi mãi là ngôi nhà của cô và Nhật Mộc. Mục Băng Oánh trực tiếp nói nên lời quan trọng: “Quân khu đã đồng ý, còn sẽ sắp xếp công việc cho cô ở trên đảo, sau này Nhật Mộc đến độ tuổi đi học, thì trực tiếp đi học trên đảo, muốn vào trường trung học tốt, cũng có thể tới trường trung học của quân khu, sau khi thi đậu đại học, mọi chi phí đều do doanh khu trả, nhưng hiện tại, trước khi Nhật Mộc vào tiểu học, cô phải mạnh mẽ lên.
Chi Lỵ im ắng chảy nước mắt, một lát sau mới lên tiếng: “Cô… Cô có, có gặp được Ngõa Nhĩ, trên chiến trường không?
Mục Băng Oánh lắc đầu: “Tôi vẫn luôn ở bệnh viện hậu phương, người sau cùng gặp được Ngõa Nhĩ, chắc là chỉ đạo viên Tào.
“Đợi tôi đến thủ đô gặp được ông Tào, bèn lập tức hỏi rõ ràng giúp cô, Ngõa Nhĩ có để lại lời nói gì cho cô hay không. Trương Uyển bưng chậu rửa mặt bước tới, vắt khô khăn lau mặt giúp Chi Lỵ: “Chi Lỵ, chúng ta đều đã là người làm mẹ, con đã không còn ba, không thể mất đi mẹ nữa, cô phải chống dậy vì con, may mà sau này có thể tiếp tục sống trên đảo, hễ có việc gì thì mọi người đều có thể giúp đỡ cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây