Lỗ đen cực lớn ở cửa phòng ấy dường như là miệng vực sâu khổng lồ có thể nuốt chửng con người vẫn cứ ở đó như vậy, không biến mất, vẫn khiến người ta sợ hãi, nhưng bước chân của Mục Băng Oánh vẫn không trở nên chậm chạp, mà ngược lại còn tăng nhanh chạy lao vào.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy khuôn mặt muốn nhìn thấy nhất.
Cố Trường Dật nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt nằm trên bàn mổ, nửa người trên để trần, ngực trái bị mổ một lỗ lớn như cái bát, lỗ vết thương bê bết, giống như vết thương nặng bị người ta lấy khoan điện khuấy, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài, từ hai bên xương sườn của anh chảy xuống, trên vải trắng tất cả đều là từng mảng máu đỏ thẫm.
Mục Băng Oánh chỉ cảm thấy nơi trái tim cũng bị mổ một lỗ lớn, gió mạnh thổi vào, mãnh liệt xé rách trái tim cô, nỗi đau không cách nào diễn tả làm cô cong nửa người trên, khoảnh khắc này, tận đáy lòng chợt hiện lên một cảm giác, cảm thấy người vốn nên nằm trên bàn mổ là cô, người nên bị mổ ngực là cô.
Khi ý niệm này còn chưa sâu, Cố Trường Dật ở trên bàn mổ dường như nhận ra được gì, cố sức mở mắt ra, khoảnh khắc khi nhìn thấy Mục Băng Oánh ấy, con ngươi sực mở to, ánh mắt kinh ngạc và lo sợ, giây tiếp theo liền bắt đầu vùng vẫy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây