Mãi cho đến sáng, cô mới bị mẹ cô gắng sức gọi dậy.
Mục Băng Oánh mở to mắt, nhìn thấy mẹ cô gọi to lay cô dậy, người trong nhà đều vây quanh giường, trên mặt mỗi người đều hiện vẻ lo lắng, con trai được ba ôm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, rất nhanh, cảm giác này đã bị Cố Úy Dương đánh tan.
“Phải đến bệnh viện. Phải đến bệnh viện. Đổng Quế Hồng sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh: "Phương thuốc này khẳng định là không sai đâu, trước kia mẹ Mục Huy cũng gặp ác mộng, nửa đêm còn bò lên nóc nhà đi lại, uống vài lần đã chuyển biến tốt, cho tới bây giờ cũng không bị giam cầm trong ác mộng nữa, quá nguy hiểm!"
"Thật sự quá nguy hiểm!" Vương Vũ Quyên nghĩ mà sợ, cỗ vỗ ngực: "Chúng ta nghe thấy tiếng Dương Dương khóc mới đi vào, em nằm im không nhúc nhích, nếu không phải đổ mồ hôi lạnh với thở dốc, chúng ta đã sợ muốn chết, hơn nữa chuyện này đã dọa mọi người không nhẹ, gọi em như thế nào cũng không được, hỏi làm sao sắc mặt em lại trở nên kém như vậy."
“Đừng nói nữa, mau gọi bệnh viện tới đón." Mục Đức Hậu nói xong muốn đi gọi điện thoại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây