Cuối cùng mấy đứa nhỏ trên đảo hơn kém tuổi không nhiều lắm đều bưng chén ăn của mình, ngồi cùng với Cố Úy Dương trên một cái bàn.
Bọn nhỏ nhìn thấy Cố Úy Dương được khen, một đám đều trở nên không giống với bình thường, học Cố Úy Dương cầm thìa, từng miếng từng miếng dựa theo tiết tấu của nhóc mà ăn hết cơm tối.
Trong sân nhà vang lên từng đợt tiếng khen và tiếng cười của người lớn, liên tục đến hơn chín giờ tối, mới tản đi.
Ký túc xá bên kia hình như đều trống không, Mục Băng Oánh không để cho La Tuệ ở bên đó, mà để cô ấy ở trong căn phòng đối diện phòng mình.
Lấy khăn lông lau giường chiếu, tủ, bàn trên lầu một lần, lại dỗ con trai đi ngủ, Mục Băng Oánh mới đi tới phòng bếp, từ trong ngăn kéo tủ lấy ra thư Cố Trường Dật để lại cho cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây