Ở thủ đô, cô thường xuyên lấy ảnh chụp người trong nhà cho con nhận biết người nhà, trong nhà ngoại trừ ảnh chụp một nhà ba người, cũng có mang ảnh gia đình ra, tuy rằng các các bậc cha chú đều không ở thủ đô, nhưng đối với nhóc con kia mà nói, bất luận là ông bà nội, hay ông bà ngoại, cậu mợ, tất cả đều sẽ không cảm thấy xa lạ.
Lúc cháu trai mới được mẹ đưa đi còn đang ôm trong lòng, không thể nói chuyện cũng không thể đi, vẻn vẹn hơn nửa năm, có thể nói còn có thể đi, còn không xa lạ mà nhận ra ông nội, điều này làm Cố Xương Ngụy vốn nhìn thấy cháu trai thì trong lòng tràn đầy ý cười, càng thêm không nỡ buông cháu trai xuống, tự mình bưng tô cháo từng muống từng muỗng đút cho nhóc ăn, ăn cháo cũng muốn nhai nát thêm một chút, lại đút vào trong miệng Cố Úy Dương
Mục Băng Oánh không chủ động hỏi về chuyện của Cố Trường Dật, yên lặng ăn sáng.
Sau khi bỏ bát đũa xuống, Cố Xương Ngụy đã cho cháu trai ăn xong, chủ động nói: “Băng Oánh, Nam Cương còn chưa chính thức khai chiến, còn đang trong giai đoạn điều binh, trước mắt Cố Trường Dật không có việc gì, trận chiến lần này sẽ không giống như cuộc chiến tranh trước kia.
“Ba, cảm ơn, con đã biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây