"Chỉ cho phép ông chạy nhanh như vậy, không cho chúng ta đuổi theo sao?" Lão giáo sư có lông mày rậm cười đưa tay về phía Mục Băng Oánh: "Đồng chí Hoa Hồng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Mục Băng Oánh ngẩn ra, chỗ này có ba đồng chí nữ, vị này thế mà liếc mắt một cái liền phán đoán ra cô là Hoa Hồng, lúc đưa tay nắm lại không nhịn được hỏi: "Xin chào thầy giáo, ngài làm sao biết tôi là Hoa Hồng?"
Giáo sư tóc hoa râm ở bên cạnh cười giải thích: "Thông qua vị trí đứng và khí thế của ba người, nhìn ra cháu là nữ chủ nhân, là nữ chủ nhân, đương nhiên là đồng chí Hoa Hồng."
"Ông ấy nói bậy, bác là dựa vào mắt nhìn người, vừa nhìn thấy cháu, bác đã cảm thấy cháu là người chuyên ngành văn học của chúng ta." Lão giáo sư lông mày rậm nắm tay Mục Băng Oánh không buông: "Đồng chí Hoa Hồng trước khi còn chưa học đại học, đã viết ra một tác phẩm kinh điển như 《Nam Yến》, chờ tiến vào chuyên ngành văn học, văn đàn đương nhiên sẽ có thêm mấy quyển đại tác phẩm."
Vị lão giáo sư này quả thực khoa trương, nói đến mức Mục Băng Oánh xua tay nói: "Lời này của lão sư khiến cháu không dám nhận, thật sự không gánh vác nổi, lúc trước chỉ là thích viết chuyện cổ, trùng hợp nắm kịp thời điểm tốt, có một ít vận khí gia trì mà thôi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây