Cố Uất Dương thu ngón tay nhỏ lại, đôi mắt to cũng không chớp mắt nhìn mẹ, biết mẹ đang dạy bảo cậu, sau khi nhìn vài giây, phát hiện sắc mặt mẹ vẫn chưa tốt trở lại, đột nhiên cười “he he, nụ cười hồn nhiên đầy khờ dại và nịnh hót.
Mục Băng Oánh không nhịn được phát ra tiếng cười, cậu nhóc thấy mẹ cười, tay nhỏ ôm mặt mẹ hôn lên một phát.
“Lần sau không được đi xuống như thế, có biết chưa?"
Tiểu đồng chí Cố Uất Dương nghe thấy lời cảnh cáo của mẹ, nghiêm túc gật đầu, lên tiếng “ai ya, ra hiệu đã biết rồi.
“Không biết có phải di truyền cho con, còn cách mấy ngày mới đến một tuổi, sức mạnh lớn như thế, cứ tiếp tục thế này, chị với Tiểu Tuệ đều sắp không giữ nổi cậu nhóc rồi. Mục Băng Oánh bế con trai ngồi xuống: “Tiểu Tuệ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây