Cố Duệ Tiến xem Cố Úy Dương như con ruột, ôm không buông tay, cho một bao lì xì thật dày, sau đó ôm đứa nhỏ đi xem đồ chơi anh mang về.
Đồ chơi anh mang về, đó cũng không phải là con quay, những viên bi, quả bóng cao su hình bông hoa nhỏ mà những đứa trẻ bình thường hay chơi, cũng không phải trống lắc, hổ bông, khối gỗ mà trẻ sơ sinh có thể chơi, tất cả đều là mô hình vũ khí mà căn cứ bọn họ nghiên cứu phát triển, máy bay chiến đấu, đại bác, xe tăng, súng lục những thứ này là bảo bối ngay cả người lớn cũng muốn cướp lấy, thèm mà không có được.
“Duệ Tiến, cái này cất lên kệ đi, để cho Úy Dương chơi, nó đập hư mất. Mục Băng Oánh không thể đặt làm loại mô hình xe tăng cùng loại với mô hình ba chồng xem như bảo bối đặt cạnh ảnh gia đình, vừa nhìn là biết không phải vật tầm thường.
“Không sao, cho cháu trai em chơi đi. Cố Úy Dương treo một máy bay cánh nhỏ lên trên nôi “Chị dâu, chị xem, cháu trai em rất thích, hai mắt nhìn chăm chú không chớp mắt một cái.
Đồng chí Cố Úy Dương nhỏ bé nằm trong nôi, quả thật không chớp mắt nhìn chằm chằm vào máy bay nhỏ, biểu cảm rất nghiêm túc, giống như đang thẩm duyệt máy bay nhỏ được chế tạo có đạt tiêu chuẩn hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây