Mục Băng Oánh đẩy cửa phòng bước vào, tường phòng đều sơn thành tường trắng, lắp đèn điện, nhìn sáng sủa sạch sẽ, tủ quần áo và giường đều là đồ lúc anh trai với chị dâu đã mua lúc kết hôn, hồi đó đều là gỗ thật, màu sắc của đồ gỗ thật càng dùng càng đẹp, đặt ở phòng mới cũng không lộ vẻ cũ kỹ.
Vương Vũ Quyên mặc một chiếc áo khoác mỏng, trên đầu quấn khăn lụa, trong lòng ôm một em bé sơ sinh trắng hồng.
Mục Băng Oánh bước nhanh hơn đi qua, ánh mắt bất giác trở nên dịu dàng: “Tinh Tinh~ bé Tinh Tinh~
“Cô con trở về nè ~ đảo mắt nhìn em đấy, mới bao lớn đã nhận ra em. Vương Vũ Quyên bế con gái lên, đưa cho em gái của chồng: “Bế thử đi, học bế con như thế nào trước, đến lúc sinh xong là có thể bế được, sẽ không bị luống cuống tay chân.
“Em ở trên đảo cũng không thiếu mấy đứa bé để bế, chị Trương Uyển đã sinh từ sớm, A Y và Chi Lỵ cũng đều đã sinh con.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây