Đúng là anh ta cần mua hai bộ quần áo mới, đến thành phố lớn đi học, nêu ăn mặc quá đơn giản như thế này chắc chắn sẽ bị người khác coi thường.
Nếu Kiều Thanh đã thức thời như vậy, chủ động muốn mua quần áo cho anh, vậy Lục Vân Hiên anh sẽ tạm thời tha thứ cho cô ta một lần, cho cô ta một chút thể diện.
Trong lòng Lục Vân Hiên đã thỏa hiệp, nhưng mà trên mặt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lời lẽ mỉa mai: “Không cần, chúng ta trở về đi, đỡ cho lát nữa em lại nói thanh niên trai tráng như tôi cứ tiêu tiền của em, tôi không thể mất mặt như vậy lần nữa.”
Lời nói của Lục Vân Hiên làm mặt Kiều Thanh đỏ lên.
Cô ta lấy 50 đồng từ trong túi của mình ra, nhét vào trong tay Lục Vân Hiên, nói như làm nũng: “Được rồi mà anh Vân Hiên, em thật sự biết sai rồi, anh đừng so đo tính toán với em, quần áo này là quà sinh nhật của em tặng anh, bây giờ em đưa tiền cho anh, lát nữa tự anh trả tiền, có được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây