“Đúng thế, thôn Bình An chúng ta sao lại có người như này, đúng là vô đạo đức.
Nhưng da mặt mẹ Lục dày, đối với những lời này không còn thấy khó chịu nữa, cứ nằm lăn lộn ở nhà họ Kiều.
Tô Tầm Vị không nhịn được, nở một nụ cười lạnh, nói: “Dì Kiều, nếu bà ta đã muốn nuôi đứa bé, thì đưa cho bà ta nuôi đi, đứa bé này là con gái, cũng không phải chúc đích tôn nhà bác, hơn nữa còn phải uống sữa bột, sữa bột này không hề rẻ, phải đến cửa hàng bách hóa trên thị trấn mua, một hộp đã hơn mười tệ, mỗi tháng phải uống 5 đến 6 hộp cơ”.
Nghe thấy lời của Tô Tầm Vị, mẹ Lục vẫn đang lăn lộn giãy dụa thoáng chốc đứng ngay lên.
“Cái gì? Một đứa bé mà lại ăn thứ đắt như vậy!Một tháng cần ăn đến mấy chục nhân dân tệ! Nó tưởng bản thân là hạt vàng à? Thứ có đắt hơn nữa vào bụng nó, ra ngoài cũng chỉ là một bãi phân, hơn nữa còn là đồ vòi tiền! Mấy người muốn nuôi thì cứ nuôi đi, tôi không thèm nuôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây