Tả Cánh Thành đang định đỡ Tô Tầm Vị đứng dậy đi tìm bác sĩ khám lại lần nữa, nếu xác nhận không có chuyện gì, thì bọn họ có thể được xuất viện rồi.
Sau khi Vân Nhã xông vào phòng bệnh, thì cô ta lập tức muốn ôm Tả Cánh Thành từ phía sau, hoảng hốt lo sợ mà cầu cứu: "Anh Cánh Thành! Anh có thể cứu em được không? Mẹ em muốn mang em đi gả cho nhà họ Vương! Em không muốn gả đi! Xin anh hãy cứu em có được không! Anh Cánh Thành! Em thích anh mà! Anh lẽ nào không nhìn thấy sao? Trong lòng em chỉ có một mình anh! Chúng ta hai người là duyên phận của hai kiếp, anh Cánh Thành, em chỉ muốn gả cho anh! Chỉ muốn sống chung cùng anh! Em không muốn gả cho người khác! Anh Cánh Thành! Em thật sự rất thích anh, rất thích anh, trong lòng chỉ có mình anh thôi!”
Tuy nhiên, Vân Nhã không hề chạm vào Tả Cánh Thành được, bởi vì hiện tại Tả Cánh Thành tránh cô ta như tránh rắn rết, thế là Vân Nhã chưa kịp đến gần anh, thì Tả Cánh Thành đã đẩy cô ta ra rồi.
"Cút đi!" Tả Cánh Thành thậm chí không muốn cùng cô ta nói một lời, nếu không phải vì sợ dọa Tô Tầm Vị sợ, thì anh đã không kiềm chế được mà ra tay rồi.
"Tô Tầm Vị! Tôi cầu xin chị đó! Chị có thể rời xa anh Cánh Thành được không? Tôi cầu xin chị! Tôi quỳ xuống đây để lạy chị sát đất, chỉ cần chị nguyện ý rời xa anh Cánh Thành, thì tôi làm gì cũng được! Chị muốn tôi làm cái gì, thì tôi đều có thể đồng ý với chị! Chỉ cần chị mang anh Cánh Thành trả lại tôi! Thật đó! Tôi thật sẽ lạy chị sát đất đó!” Vân Nhã nói xong, thì đột nhiên cô ta thật sự quỳ xuống, mà hướng về phía của Tô Tầm Vị mà lạy sát đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây