"Bác Vân, tôi đã nói rồi chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, và chúng tôi cũng không phải là người muốn kiện Vân Sinh, bác đã tìm nhầm người rồi, vợ tôi sức khỏe không tốt cần được nghỉ ngơi, xin mời mọi người ra ngoài cho."
Không sai, Tả Cánh Thành cũng học được chiêu này từ Vân Nhã, chẳng phải cô ta cũng không chịu thừa nhận mình là người đứng sau vụ việc này sao? Vậy đương nhiên anh cũng sẽ không thừa nhận, những người đi kiện Vân Sinh đều được anh mời đến.
Nhưng chuyện Vân Sinh đã làm tổn thương bọn họ là sự thật, anh chẳng qua chỉ là đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
Nhìn thấy Tả Cánh Thành tỏ ra không thương xót, thì mẹ Vân chỉ đành phải nhìn về phía Tô Tầm Vị.
"Cô tên Tầm Vị phải không? Thực ra tôi đã muốn mời cô đến nhà dùng bữa từ lâu rồi, tục ngữ nói, bà con xa không qua láng giềng gần, hai nhà chúng ta không chỉ là láng giềng, mà còn là mấy đời thân nhau, chuyện này đã ồn ào thành ra thế này, thì đối với mọi người đều không có lợi, cô nói có phải không? Nghe Vân Nhã nói cô là một người kinh doanh, như vậy nhé, nếu cô có thể khoan dung độ lượng mà tha cho nó lần này, thì nếu cô muốn làm cái gì thì chúng tôi đều sẽ thỏa mãn cho cô, điều kiện là gì cô cứ nói đi, chỉ cần cô mở miệng, thì chúng tôi đều đồng ý.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây