Lục Vân Hiên lập tức lùi lại một bước, giữ khoảng cách với Kiều Thanh, nói: "Em không tắm bao lâu rồi vậy, cơ thể đầy mùi, hôi muốn chết."
Kiều Thanh cũng thấy rất tủi thân, rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng nói: “Em đã ngồi trên xe được mấy ngày rồi, nếu hành lý và ví tiền của em không bị lấy trộm thì em đã tìm nhà nghỉ để tắm rồi mới đến gặp anh, ai ngờ tên trộm hung ác nào đó đã lấy trộm hành lý của em! Còn hại em phải đi bộ…—"
"Ai cho phép em một mình tới thủ đô? Em thật sự đúng không biết trời cao đất rộng!" Lục Vân Hiên lạnh lùng mắng.
Kiều Thanh không thể tưởng tượng được, Lục Vân Hiên không những không có một chút vui mừng khi nhìn thấy cô ta, cũng không có một chút đau lòng khi nghe về những gian khổ mà cô ta đã chịu đựng, ngược lại còn bắt đầu chỉ trích cô ta.
Vốn dĩ cô ta còn muốn khóc một trận để Lục Vân Hiên an ủi, nhưng bây giờ cô ta thực sự bị tổn thương, nước mắt lưng tròng, càng buồn bã, lại càng thấy vô cùng thất vọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây