*Lợn rừng không ăn được trấu mịn: ý chỉ quê mùa không quen được với cuộc sống giàu sang
Riêng chỗ ngủ là một chiếc giường siêu lớn, Tô Tầm Vị nằm trên đó còn cảm thấy choáng váng.
Cô không khỏi kinh ngạc: “May mắn là nhà Thanh đã sụp đổ, nếu không, chẳng lẽ chúng ta còn có hai nha hoàn ngủ ngoài giường này sao? Như vậy có lẽ em sẽ không thể nằm trên chiếc giường này được, em nên nằm trong phòng người hầu nơi đầu bếp ngủ thôi, có phải không, cậu chủ?”
Những lời này khiến Tả Cánh Thành bật cười.
Anh tắt đèn, nằm xuống cạnh Tô Tầm Vị, trực tiếp ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: “Trước dòng nước lũ của thời đại, tất cả mọi người đều chỉ là giọt nước trong đại dương, chỉ là một hạt bụi nhỏ trên đời mà thôi, cái thứ gọi là duyên phận, ai có thể giải thích rõ ràng được?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây