"Không phải do ông gây chuyện? Không phải ông ủy quyền cho nó, bảo nó thay Tô Tầm Vị nấu ăn đấy sao! Không phải ông chiều chuộng nó, tài nấu ăn của nó dở như vậy, lại còn dám nấu ăn cho Bí thư Tôn?" Tôi đã nói với ông điều này từ lâu rồi! Bí thư Tôn là ai! Có món ngon nào trong huyện mà người ta chưa từng ăn! Thích tay nghề của nó không? Mấy năm qua tôi như một đứa thấp hèn, giống như một đứa cháu trai, đi theo làm tùy tùng hầu hạ! Tôi vì cái gì cơ chứ! Tôi vì thôn Bình An! Một khi Bí thư Tôn gật đầu đồng ý xây đường từ thôn của chúng ta! Ông có biết chúng ta sẽ có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Bây giờ biến mất hết rồi! Thế là hết rồi! Lão Tôn cái gì cũng không màng! Không cần tiền cũng không cần phụ nữ! Ông ấy chỉ thích đồ ăn đó thôi! Tôi vất vả lắm mới mời được bé mập đến đây nấu ăn, thỏa mãn cơn thèm ăn của ông ấy, dỗ dành ông ấy mềm lòng! Trái lại thì hai ba con ông hay rồi! Cứ đảo lộn tất cả mọi chuyện như thế này! Hai người đúng là tội đồ! Là tội đồ của thôn Bình An!”
Vương Kiến Quốc nói ra những lời này, quả thực là đã bị chọ tức đến mức hít thở cũng không thông, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn chằm chằm Kiều Phú Quý, như muốn đánh ông ta một trận.
"Vương Kiến Quốc! Chú buông ba cháu ra! Chắc là vẫn còn có cách nào khác có thể chiêu đãi được ông ấy! Cháu đã hầm gà rồi! Còn muốn như nào nữa! Ông ấy khó tính như vậy cơ à?" Kiều Thanh có chút không phục, nói.
Lời này vừa nói ra, Kiều Phú Quý nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên giơ tay tát thật mạnh vào mặt Kiều Thanh.
Một tiếng chát, âm thanh của cái tát cực kỳ rõ ràng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây