“Anh Tô? Anh có ở bên trong không?” Giang Hiểu Tây đã đi vào hậu viện, lại kêu một tiếng.
“Tôi! Tôi tôi tôi, tôi đây! Tôi ra ngoài ngay đây —— tôi ——” Tô Tầm Sinh vừa nói năng lộn xộn trả lời, vừa luống cuống tay chân lấy quần áo ra thay.
Tô Tầm Sinh vội vàng vội vàng thay quần áo sạch sẽ, sau đó dùng chăn phủ lên cái giường lộn xộn của mình, còn nhân tiện hít sâu vài lần, điều chỉnh qua sắc mặt, sau khi xác định mình đã trở nên bình thường, lúc này anh ấy mới mở cửa phòng ra.
Lúc này Giang Hiểu Tây đã đi ra ngoài, lúc Tô Tầm Sinh đi ra khỏi phòng, Giang Hiểu Tây có phần tò mò về những mô hình kia, đang lấy từng cái ra quan sát một.
Những mô hình này được làm thủ công vô cùng tốt, được chải chuốt bóng loáng sáng bóng, một chút gai lông cũng không có, giống như là đồ chơi của trẻ con, Giang Hiểu Tây càng xem càng cảm thấy tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói: "Anh Tô, sao anh làm ra được mô hình này vậy, mô hình này đẹp ghê ấy, không chỉ được làm thủ công tốt, mà hình thức cũng đẹp mắt nữa, tôi ——”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây