“Hả? Nếu anh trai của chị không chạy đến kịp còn có kỹ năng bơi lội tốt thì giờ mọi người đang tìm thầy đến để đốt giấy tiền vàng mã cho em ở bờ sông rồi! Em thật là muốn chị tức chết mà!”
Tô Tầm Vị mở miệng mắng người ngay khi thấy cô ấy mở mắt ra.
“Giang Hiểu Tây! Em thật là vô trách nhiệm! Nếu như em xảy ra chuyện gì thì Cảnh Thành biết ăn nói với ba em thế nào? Chủ nhiệm Giang phải làm sao? Em nói đi, chúng tôi phải làm thế nào bây giờ?” Tô Tầm Vị vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Giang Hiểu Tây nằm trên giường bệnh, cô ấy đã được thay sang bộ quần áo bệnh nhân khô ráo; không những thế, vết thương ở chân của cô ấy cũng đã được băng bó cẩn thận.
Thấy Tô Tầm Vị công khai tố cáo mình như vậy, lúc này Giang Hiểu Tây mới ngồi dậy, ôm lấy Tô Tầm Vị rồi bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây