Một lượng nhỏ bông tuyết dính vào tay, gần như biết mất ngay tức khắc, trong lòng bàn tay chỉ vương lại chút lạnh lẽo và ẩm ướt.
“Oa! Tuyết rơi! Cánh Thành! Ba mẹ! Anh cả! Mọi người nhìn nè! Là tuyết rơi!” Tô Tầm Vị phấn khích kêu lên.
Kiếp trước nơi cô ở chưa từng có tuyết, thế nên số lần nhìn thấy tuyết ở kiếp trước của Tô Tầm Vị chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bây giờ trông thấy tuyết, cô không khỏi mừng rỡ hét to.
Hôm nay ba Tô và mẹ Tô phải tiếp khách, Tô Tầm Sinh đang miệt mài bận rộn diệt mồi, anh ấy cầm cái ống xương heo được hầm tương thơm ngào ngạt mà gặm từng miếng một, chẳng buồn để ý tới Tô Tầm Vị.
Chỉ có Tả Cánh Thành đứng dậy, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, sự dịu dàng xuyên qua đáy mắt, tựa như dòng sông trong vắt dập dờn và đầy ánh sao lơ lửng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây