Bà ta liếc nhìn Tô Tầm Sinh, thái độ không còn cứng rắn như trước nữa, nhưng vẫn ác ý nói: “Ha ha! Tôi nói sao cậu lại không để mắt đến Xuân Lan chúng tôi cơ chứ? Cho dù có trơ mắt ra nhìn Xuân Lan đi chết, cậu cũng không thèm chấp nhận kết hôn với nó! Hóa ra cậu đã leo lên cành cao rồi! Nhưng mà, làm người phải biết bản thân mình đang ở đâu. Từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, người giàu với người giàu, người bình thường với người bình thường. Cậu không nhìn lại chính mình à. Cậu có thân phận gì, cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga à? Thật nực cười!
Dứt lời, vẻ mặt của Tô Tầm Sinh lập tức trở nên lạnh lùng hơn một chút.
"Vợ thầy Đỗ, cô đừng quá đáng như vậy! Mặc dù tay nghề của tôi quả thực là học được từ nhà cô. Nhưng Tô Tầm Sinh, tôi không nợ nhà cô bất cứ điều gì! Khách hàng này là tự nguyện đến nhà chúng tôi mua đồ, không phải do tôi tranh giành với nhà cô! Cô có tư cách gì mà phán xét hay can thiệp vào chuyện của tôi?” Tô Tầm Sinh trầm giọng nói.
"Ây dô! Hôm nay tôi thật sự đã mở mang tầm mắt. Sản phẩm của người ta tốt, khách hàng thích nên không được phép kinh doanh hả? Chắc bà cảm thấy trò giỏi hơn thầy là việc mất mặc lắm đúng không?" Nghe những gì Tô Tầm Sinh nói, Giang Hiểu Tây lạnh lùng lườm vợ thầy Đỗ một cái, dừng lại chút rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, việc anh Tô không cưới Đỗ Xuân Lan, hoàn toàn không có lý do gì khác ngoài việc nhân phẩm của Xuân Lan nhà các người quá tệ! Lúc đầu, tôi vẫn có chút khó hiểu, một cô gái tốt như thế, sao bụng dạ lại xấu xa đến vậy chứ? Bây giờ nhìn lại ba mẹ của cô ta, tôi đã hiểu rõ rồi. Cái này gọi là ‘Thượng bất chính, hạ tất loạn’ mà. Nhân phẩm không tốt, hoàn toàn là do ba mẹ cô ta không biết dạy dỗ mà thôi!"
Những lời của Giang Hiểu Tây khiến vợ thầy Đỗ tức giận đến mức muốn hộc máu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây