Trong lúc Tô Tầm Sinh quay người rời đi thì vợ thầy Đỗ bỗng vọt lên, kéo tay Tô Tầm Sinh lại, cực kỳ nhếch nhác nói: "Tô Tầm Sinh! Cậu đúng là đồ độc ác. Cậu muốn ép Xuân Lan chết đi có phải không? Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy? Người ta vẫn nói rồi đấy, một ngày làm thầy cả đời làm ba. Bây giờ thầy cậu sắp xếp hôn sự cho cậu, cậu phải đồng ý mới đúng chứ. Cái tên nghiệt đồ này. Vong ân phụ nghĩa, bất trung bất hiếu."
Bên kia Đỗ Xuân Lan lệ nóng tràn mo nhìn về phía Tô Tầm Sinh, khóc nói: "Anh Tầm Sinh, anh thật sự muốn em chết đi sao? Được, nếu anh đã nói như vậy, em cứ theo lời anh là được."
Nói rồi, Đỗ Xuân Lan định bò qua lan can, muốn nhảy xuống nước.
Tô Tầm Sinh phiền khó tả, gạt tay vợ thầy Đỗ ra, mắng: "Các người xong chưa. Sao lại đổ lỗi lên đầu tôi. Rõ ràng con gái các người tự tìm đường chết đấy! Chuyện này chẳng có quan hệ gì với tôi cả. Các người muốn bắt tôi phải chùi đít cho các người chắc? Bắt nạt người thành thật đúng không? Công việc này tôi cũng chẳng thèm nữa rồi. Các người còn muốn gì nữa!"
Gào lên một cách giận giữ, Tô Tầm Sinh không còn kiên nhẫn nữa, mặt anh ấy căm tức mà bước nhanh đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây