"Ba mẹ nói, trong nhà còn có việc, không thể trì hoãn mãi được, nên em bảo ba mẹ về trước rồi." Tô Tầm Vị trả lời chi tiết.
Tô Tầm Sinh nhìn Tô Tầm Vị, bất đắc dĩ, nói: "Trước kia ba mẹ cứ dặn anh, nói em không biết điều, phải chú ý em nhiều vào. Nhưng ai ngờ bây giờ em còn phải lo chuyện của anh nữa. Có phải anh ngu ngốc lắm đúng không?"
Tô Tầm Vị cười, an ủi: "Anh nói gì vậy? Người một nhà với nhau, chuyện của anh cũng là chuyện của em. Với lại, anh không phải ngu ngốc đâu, chỉ là anh lương thiện, ngay thẳng, thật thà mà thôi. Đây đều là ưu điểm đấy, sao lại nói là ngu nhỉ? Bọn họ làm sai đâu có liên quan gì đến anh."
NGhe thấy Tô Tầm Vị nói như vậy, Tô Tầm Sinh lại càng thất vọng về bản thân.
"Anh không đồng ý hôn sự với Đỗ Xuân Lan, xưởng mộc kia chắc chắn không thể quay về nữa rồi. Anh học nghề mộc hơn mười năm, không làm nghề này anh chẳng biết làm gì nữa. Chẳng lẽ anh chỉ có thể về nhà trồng trọt sao? Nhưng mà nhà ta chỉ cần ba mẹ kiếm điểm công đã đủ rồi, anh mà về nhà chắc vô công rồi nghề mất." Tô Tầm Sinh thở dài, nói một hơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây