“Hai đứa chúng nó có thể tiếp tục ở trên thị trấn, nhưng mà lúc sinh con, ở cữ, thứ lỗi cho tôi không thể phục vụ được, vì dù sao tôi cũng là người làm nông, không quen sống trong thị trấn. Còn về tiệc rượu mời cơm, cứ làm giống như những nhà khác thôi. Tóm lại, tôi chỉ muốn nói rằng, người khác có, nhà họ Tô chúng tôi có, người khác không có, nhà họ Tô cũng không muốn trở thành người đầu tiên đâu."
Mẹ Tô cứng rắn nói.
Bà vừa dứt lời, mặt vợ thầy Đỗ đã không thể dùng hai từ khó coi để hình dung nữa.
"Tôi nghe Xuân Lan nhà tôi nói, nhà ăn của con gái các người một ngày có thể kiếm được hơn một nghìn đồng đấy, thế mà các người lại chỉ có một nghìn đồng tiền sính lễ, các người định đuổi ăn mày à?" Vợ thầy Đỗ mặt sưng, mày xỉa nói.
"Con gái tôi kiếm được bao nhiêu, đó là chuyện của con gái tôi. Với lại con gái lấy chồng như bát nước hất đi, con bé kiếm được bao nhiêu tiền cũng chẳng có quan hệ gì với chúng tôi cả. Hai người chúng tôi là nông dân, kiếm tiền từ đất, chỉ kiếm được ít tiền cho con trai cưới vợ mà thôi. Nhìn cả đội sản xuất, chúng tôi cũng coi như là trên mức trung bình, không quá mất mặt. Chúng tôi cũng không thẹn với mình. Tóm lại điều kiện của nhà chúng tôi chỉ có như vậy. Nếu bà không đồng ý, thì chúng tôi cũng không ngăn cản gì, bà muốn báo công an thì cứ việc. Còn nếu như bà cảm thấy chúng tôi bạc đãi con gái bà, thì lời tôi nói lúc trước vẫn tính, Tô Tầm Sinh có thể ở rể." Mẹ Tô bình tĩnh mà nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây