Trong đôi mắt lạnh lùng của Tô Tầm Vị hiện lên một tia dò xét, không biết vì sao, Đỗ Xuân Lan bị cô nhìn thì mơ hồ có cảm giác chột dạ.
Cô cười ha ha nói: "Em gái ơi, chị làm việc này là vì lợi ích của em nha! Anh cả của em cũng là đàn anh của chị, chúng ta đều có quan hệ họ hàng với nhau."
Lúc này Tô Tầm Vị mới cười nhạt nói: "Cảm ơn chị. Vậy thì, nhân tiện, em còn một điều nữa quên hỏi chị. Sáng hôm qua em đến gặp anh trai, tại sao anh trai em lại ăn đồ thừa, thậm chí không có một món ăn, chỉ có củ cải khô thôi? Em không phải đã gói nhiều đồ ăn mỗi ngày như vậy để nhờ chị mang về cho anh trai em ăn sao? Chẳng phải em đã nhờ rõ ràng như vậy rồi à?"
Đỗ Xuân Lan chưa bao giờ tưởng tượng được Tô Tầm Vị lại đến xưởng, còn thấy được Tô Tầm Sinh mỗi ngày ăn gì.
Trên mặt cô không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây