"Hiểu Tây, con là con gái, đừng gắt gỏng như vậy, có gì muốn nói thì nói đàng hoàng với nhau." Cục trưởng Giang nhéo mi tâm, có chút bất đắc dĩ nhìn Giang Hiểu Tây.
"Ba! Là ba không nhìn thấy! Vừa rồi con sợ chết khiếp! Giang Tự Nam mất rất nhiều máu! Một nhúm trái cây như này mà đòi bồi thường cho lượng máu đã mất, có muốn cũng không bồi thường nổi! Chúng ta không thèm! Con chỉ muốn Triệu Thiết Trụ vào tù thôi!” Giang Hiểu Tây nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Khải Minh tuy sắc mặt khó coi, nhưng nghe được Giang Hiểu Tây nói như vậy, vẫn hạ thấp giọng như cũ, bẽn lẽn nói: "Hiểu Tây, Triệu Thiết Trụ dù sao cũng là chú họ của anh, anh thấy thương thế của anh em cũng không nghiêm trọng như vậy. Nếu không thì, hai nhà chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện với nhau có được không? Nếu ầm ĩ đến tận đồn cảnh sát thì sẽ có chuyện lớn…"
Lý Khải Minh gần như dùng giọng van xin để nói những lời này, lại quay sang nhìn Cục trưởng Giang rồi nói: “Chú Giang, chú của cháu cũng biết mình sai rồi, hiện tại không dám tới đây vì sợ quấy rầy quá trình hồi phục của anh ấy. ba cháu bảo cháu đến hẹn chú đi ăn tối ở nhà hàng tối nay, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng về việc này…”
"Lý Khải Minh!" Cục trưởng Giang còn chưa kịp bày tỏ lập trường, Giang Hiểu Tây đã lập tức nổi giận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây